(Empathetic Listening and Acceptance)
Tôi biết mỗi người đều giấu một câu chuyện trong tim
Những chuyện buồn, vui, chuyện mấy lần vấp ngã
Tôi hiểu rằng có những ký ức dù xa nhưng chưa lạ
Trong đêm tối trời vẫn tìm đến bạn làm phiền.
Bạn cứ phải vật lộn với nỗi đau.
Đôi khi thắng, có khi thua, có khi cũng vậy.
Những đau đớn đó chẳng một ai nhìn thấy
Vì chẳng ai thấu hiểu được lòng ta.
Dầu có biết hay không, mọi thứ vẫn xảy ra
Trái tim ta có vạn điều không cách nào bày tỏ
Có những lời đến môi, nhưng không cách nào thưa ngỏ
Nhưng ta chẳng biết rằng, chấp nhận là một món quà
Khi chấp nhận ta hiểu mình cần vấp ngã
Để học cách đi qua những giông tố cuộc đời
Thấy năng lực mình trong những hoàn cảnh chơi vơi
Và ta hiểu, ta có thể làm tốt hơn thế nữa
Tôi muốn nghe những gì bạn nói nữa
Để hiểu rằng ta cũng thật giống nhau,
Để nói với bạn rằng: tôi hiểu những nỗi đau
Và dành cho bạn chiếc ôm ghì chặt nhất
Tôi muốn nghe những gì bạn nói,
Lòng nhẹ tênh khi thương tổn được tỏ bày
Dù cho bạn vẫn ngần ngại loay hoay
Hãy cứ nhớ điều quan trọng là chia sẻ.
Hãy nói đi từ giây phút này, bạn nhé!
Những người nghe xin đừng vội phán xét,
Những lời ghim đau giết chết những yêu thương
Hãy lắng nghe những chia sẻ thường nhật
Bằng mắt, bằng tai và bằng trái tim chân thành nhất
Hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người đang chật vật,
Dù đôi khi bạn sẽ chẳng biết nói gì
Nhưng hãy lắng nghe, chăm chú và khắc ghi
Đôi khi họ chỉ cần một người nghe mình là đủ
Vì ta sống ai cũng cần nhau cả,
Cần những người đáng tin cậy bên mình.
Để nỗi buồn không còn nằm lại lặng thinh
Và những lời tâm sự có cơ duyên bày tỏ
Tôi xin hứa sẽ luôn luôn giấu kín,
Khi bạn còn cứ mãi ngập ngừng…
Để hoa đào tự nở giữa mùa xuân
Để sâu kín trong lòng được dịp bày tỏ
Tôi tin vậy sẽ tốt cho tất cả.
Tôi biết bạn đang giấu trong tim vài câu chuyện,
Chuyện buồn, chuyện vui, chuyện khó nói nên lời..
Thơ: Tiến sĩ Hoa Võ, Lam, Tú Anh.