Kỳ Thị Hay Yêu Thương?
Một người nữa có bạn bè bên cạnh,
Khi biết rằng người ấy bị ung thư.
Chẳng còn bao lâu…đếm từng giờ,
Mọi người hỏi thăm và câu nguyện.
Một người khác có bệnh tâm thần phân liệt,
Thì mọi người liền tránh xa ngay.
Tệ hơn nữa là những người đã chết,
Chết vì chính tâm bệnh của mình,
Chết vì không thể thoát ra,
Vì sự đau khổ kéo dài lâu quá…
Không ai hiểu cho người này cả,
Nhưng bạn ấy cũng có bệnh mà.
Sao ta đối xử không hợp lẽ,
Đã mất người thân rồi lại bị tấn công.
Sợ đến nỗi phải giấu đi sự thật.
Không thể phân trần với bất cứ một ai.
Người có biết không sự kỳ thị ấy,
Là con dao đâm thấu tim người?
Lý do nào chúng ta sợ hãi đây,
Có phải vì ta không đồng cảm được?
Dù sao nữa vẫn là một mạng sống,
Có thể nằm trong vòng tay bạn đỡ nâng.
Bạn có biết rằng khi bạn hỏi,
Có thể thêm nguồn sức của một người,
Để vượt qua nỗi đau đớn chán chường,
Để thấy được có người vẫn lo lắng.
Hãy bình tâm thêm hiểu thông tin,
Hãy nghe đi những lời tâm sự ấy.
Bạn để tâm một chút nữa thôi,
Để cảm nhận những lời chia sẻ.
Và cho phép minh chăm sóc người ấy,
Khi ốm đau lúc bệnh tật rất cần.
Nếu một người ung thư được chăm sóc,
Thì một người bệnh tâm lý cũng là người.
Hãy dang tay ôm người ấy vào lòng,
Và nói thầm rằng “tôi yêu bạn lắm”.
Có thể bạn thấy con đường đang cay đắng,
Như thật lòng đâu ai biết ngày mai.
Trời sáng tươi hay có giông gió giăng đầy
Tôi cùng bạn, chúng ta cùng bước tới.
Bạn cho tôi theo đi cùng với,
Đến những người có thể giúp bạn vượt qua.
Để mai đây, tôi có bạn sẻ chia,
Những vấn nạn trong cuộc đời tôi nữa.
Cảm ơn bạn có nghị lực sống,
Để cùng tôi đi đến cuối cùng.
Thương bạn thôi, tôi thăm hỏi mỗi tuần,
Và biết nay mai tôi cũng cần bạn vậy.
Tác giả: Tiến sĩ Tâm lý Hoa Võ